Nước mắt!? Hay nước
mưa
mà thương quá một cảnh
đời tân khổ!
Trong tia nắng lướt
trên muôn hoa đang nở rộ
có ánh xuân nào đọng trên tóc già nua?!
Đã hơn 40 năm! Khi
nắng, gió sang mùa
Người vẫn cố gượng vui
dù đáy lòng đang héo úa
Từ khi sâu, mọt đổi
đời rồi trở thành vua, chúa
đã có lần nào Xuân
thắm phố phường chưa?!
Chạnh nhớ quá Xuân
xưa...thời thạnh trị
Thắm trời quang, hạnh
phúc thật chan hòa!
Nay Xuân về sao rời
rạc tiếng hoan ca
của chim hót và trẻ
thơ vui rộn rã?!
Mẹ đón xuân bằng một trời nghiệt ngã
Ngày qua ngày, hết giá
áo, lại túi cơm
Xuân ở nơi nào?! Sao
mưa buốt tay trơn
Quặn vai trĩu, Mẹ còng lưng...tất tả!
Làm sao có mùa Xuân
khi trẻ thơ
phải đùa với tử thần
và vuốt râu...hà bá!
Cắp sách đến trường...
khổ sở đến thế sao?!
Đày tớ của Dân toàn
trọc phú, cường hào
chỉ vơ, vét, chuyên ăn trên, ngồi trước!
Không thể có mùa Xuân
khi tương lai và mầm
non đất nước
thiếu cơm ăn, không
quần áo che thân!
Thật buồn thay! Sau
hơn 40 năm
dân tộc đã chìm dần vào tối tăm của vực
sâu bỉ vận.
Nếu quả thật có nàng
Xuân
thì đã phải khóc thầm
cho số phận
làm Thúy Kiều trong
thời buổi ...u minh
( thời của đại gia, đồ
đểu, của nô lệ dục tình )
khi phải sống tha hương trong cảnh đời như tù
ngục.
Thúy Kiều chỉ mười năm
phong trần, ô nhục
còn quê hương đã ngậm
đắng triền miên
40 năm! Trên Nam, Bắc
hai miền
Xuân dù đến cũng ngoài vui mà trong héo!
Xuân dù đến cũng ngoài vui mà trong héo!
Khi tham quan ngày
ngày lo vỗ béo
thì dân đen ngập ngụa
giữa khốn cùng
Biển, đất rơi dần vào
tay bọn thù chung
mà Hà Nội vẫn hiên ngang...bán nước!
Thương quê hương đã
" trao duyên lầm tướng cướp "!
Xuân nơi đâu?! Sao
nhan nhản cảnh cùng, bần!
Hỏi: khi Bắc Kinh hoàn
tất màn xâm lược
thì con cháu Lạc
Hồng sẽ về đâu để " vạn đại dung thân "?!
HUY VĂN
No comments:
Post a Comment